Các mô hình đo lường tài sản dài hạn.
Tài sản dài hạn được đo lường thông qua 2 mô hình chính sau đây
1. Mô hình định giá gốc
Mô hình định giá gốc là mô hình được yêu cầu theo chuẩn mực IFRS và US GAAP. Theo mô hình này, giá trị ghi sổ của tài sản được tính như sau:
Carrying amuont = Original cost – Accumulated deprectation – Impairment charges
( Giá trị ghi sổ = Nguyên giá – Khấu hao lũy kế – Suy giảm giá trị )
2. Mô hình đánh giá lại ( Revaluation model )
Mô hình đánh giá lại là mô hình được cho phép sử dụng bởi IFRS nhưng không được phép sử dụng bởi US GAAP. Theo mô hình này, giá trị ghi sổ được tính như sau:
Carrying amuont = Fair value – Accumulated depreciation – Impairmnent charges
( Giá trị ghi sổ = Giá trị hợp lý tại thời điểm đánh giá lại – Khấu hao lũy kế – Suy giảm giá trị )
Phương pháp ghi nhận trong mô hình định giá lại được trình bày trong bảng sau.
Trường hợp định giá lại và ghi nhận giảm giá trị ghi sổ của tài sản
- Phần giảm trong giá trị tài sản sẽ được ghi nhận là chi phí trong BCKQKD
- Sau đó, nếu giá trị tài sản tăng lên, phần tăng lên đó sẽ được ghi nhận trong BCKQKD tới khi hoàn lại đủ phần giá trị đã ghi nhận giảm trước đây của tài sản đó ( reversal amount )
Trường hợp định giá lại và ghi nhận tăng giá trị ghi sổ của tài sản
- Phần tăng thêm trong giá trị sẽ được ghi nhận trong thu nhập toàn diện khác ( OCI) và được đưa vào VCSH dưới khoản mục lợi ích đánh giá lại ( Revaluation surplus ).
- Sau đó, nếu giá trị của tài sản giảm xuống, phần giảm xuống đó sẽ làm giảm phần VCSH đã ghi nhận tăng trước đây trong mục lợi ích đánh giá lại.
- Phần giá trị giảm vượt qua lợi ích đánh giá lại trước đó sẽ được ghi nhận như một chi phí trong BCKQKD.
Để lại một bình luận